Lời Bài Hát 對不起我愛你 / Xin Lỗi Em Yêu Anh

(maimoikethon.com - gia nhập viết bài bác cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, đề nghị không?")

Anh hết sức yêu cô, phải anh yêu thương cô. Cô khóc, khi cơn gió lạnh bỗng dưng ùa đến, hóa mọi giọt nước mắt thành rét buốt, cô mới nhận biết là cô còn nước mắt để khóc.

Bạn đang xem: Lời bài hát 對不起我愛你 / xin lỗi em yêu anh

***

Anh là 1 người bọn ông tốt, về đều mặt. Khi yêu anh, ai cũng bảo cô tốt số, yêu thương được người xuất sắc như vậy. Cao ráo, đẹp nhất trai, trọng tâm lí, bao gồm chí tiến thủ. Cô và anh yêu nhau lúc trong tay cả nhì chẳng gồm cái gì. Những lần được ở mặt nhau, anh thường ôm cô vào lòng, chỉ vào phần đa ngôi nhà cao cao đằng xa và bảo: bây giờ, anh chưa cho em được sống sinh sống đó, nhưng em im tâm, anh hứa, cho đến lúc lấy nhau, nhất định em bắt buộc là bà chủ của một trong số những khu nhà ở kia"

Anh hứa, cùng anh nỗ lực vì lời hứa của anh.

Cô cùng anh dọn về sống chung ở một căn phòng hẹp. Tuy cuộc sống thường ngày có vất vẻ nhưng tràn đầy niềm vui, anh luôn luôn nhường nhịn, thân thương cô. Cùng cô yêu cái hạnh phúc nhỏ nhoi ấy.

Cô với anh siêng năng làm bài toán và tích góp, sẵn sàng cho cuộc sống thường ngày sau này. Hai năm bon chen nghỉ ngơi đất sài thành này, anh và cô đều sở hữu một công việc ổn định. Số tiền góp được cô mọi để ngân hàng. Cô tin, nếu chuyên chỉ, thì chẳng bao thọ nữa, cô cùng anh sẽ sở hữu ngôi nhà mang lại riêng mình.

*

Cô tất cả thai, siêu âm đã 7 tuần tuổi. Việc này ngoại trừ dự liệu của cô. Cô và anh không một ai nói cùng với ai, nhưng các hiểu, không nên có con bây giờ nên những lần ở mặt nhau, lũ cô đều rất cẩn thận. Cô lo lắng lắm, mấy lần định nói với anh, nhưng mà cô sợ, do dự với tình trạng hiện trên thì sẽ nỗ lực nào. Tài chính vẫn chưa ổn định, cưới xin sẽ tốn bao nhiêu tiền, ấy chưa tính còn phải lo cho con nữa. Cô lục tìm cuốn sổ tiết kiệm chi phí trong hộc tủ, ví dụ là nó sinh sống đây...

- Anh ơi, sổ huyết kiệm lũ mình em để ở đây mà giờ đồng hồ sao không thấy..

- Em tìm làm cái gi vậy?

- Em tìm kiếm thôi, ở chỗ nào vậy anh?

Cô đọc được băn khoăn lo lắng trong đôi mắt anh. Anh ngập ngừng một lát rồi nói:

- Em này, cha mẹ giờ làm việc quê, có tác dụng lụng vất vả. Anh lại là con trai duy duy nhất ....

- thế cho nên anh nhờ cất hộ tiền về cho bố mẹ?

- ...

Cô lần khần nói gì đến anh hiểu. Tự nhiên và thoải mái cô thấy nghèn nghẹn ở cổ.

- Anh gửi có tương đối nhiều không?

- Anh Phương đang chuẩn bị mua đất, bố mẹ ...

Cô lag mình, nhảy dậy:

- Anh Phương? Anh ấy từ trước tới tiếng phá từng nào rồi? phụ huynh lo mang lại anh ấy? Vậy còn anh thì sao? Còn em thì sao? Em trường đoản cú hồi đi làm, chỉ dám gửi về biếu cha mẹ một ít, em cũng xót xa lắm chứ. Nhưng vày nghĩ bây giờ phải nỗ lực để khiến dựng... Vậy nhưng mà anh bao nhiêu tiền tích góp đều gởi hết...

- tuy vậy anh ấy sắp tới cưới vợ...

- Vậy anh không chuẩn bị cưới em?

- tất yếu là anh vẫn cưới em, nhưng mà giờ anh ấy trở ngại hơn... Với lại anh bao gồm thể nỗ lực hơn 1 chút...

Cô khóc, vì ấm ức, vày lo lắng.

- Anh ko yêu em nữa rồi đề nghị không? thời gian qua em đâu bao gồm chơi, cũng rứa kiệt sức nhằm làm, vì sao anh lại ko hỏi ý kiến em... Cơ mà đã...

- Anh xin lỗi...

- Anh nói với bố mẹ anh đi, dù là thế nào, em cũng trở thành không đồng ý...

Anh biết tất cả nói gì trong từ bây giờ cũng vô ích, anh sẽ sai, và cô đã giận. Anh lầm lũi cố gắng quần áo, bỏ ra phía bên ngoài trong đêm

Cô thấy toàn bộ như đổ sụp vào chốc lát. Anh cùng với cô buộc phải làm sao, con của cô đề xuất làm sao. Cô biết tính anh như vậy, anh hiền, băn khoăn lo lắng cho vớ cả. Dẫu vậy thật sự làm như vậy này là quá đáng quá rồi. Anh không hại cô biết? Hay vị sợ cô không đồng ý anh bắt đầu giấu cô?

Tối hôm sau anh về sớm, dọn sẵn cơm chờ cô.

Có lẽ khi bao gồm thai, con tín đồ trở đề xuất cáu bẳn. Nhìn thấy mâm cơm, cơn giận của cô ý lại tuôn trào, uất nghẹn. Phần vày lo lắng, phần bởi bất công, phần vì không biết tương lai sẽ như thế nào.

Cô cũng đắn đo cô đang nói mẫu gì, chỉ biết sau một hồi lặng lặng, anh gào lên:

- lý do cô cả ngày chỉ tiền, tiền? Tiền quan trọng đặc biệt với cô đến núm hay sao? Anh thật bất ngờ cô lại quý trọng nó mang lại như vậy. Bất ngờ cô lại là tín đồ như thế

- Tôi là người như vậy nào? Anh lại định đi đâu?

- Đi kiếm tiền.

Anh nói thế, rồi đi. Cô ngồi khóc rấm rức, rồi cũng bỏ ra bên ngoài trong đêm ấy...

***

Sài Gòn về đêm đẹp, nhưng so với cô, nó lịch lãm quá. Nửa đêm, xe pháo vẫn nườm nượp, mà lại đôi người yêu vẫn đã tận hưởng và lắng đọng khi ở mặt nhau, mặt cái xa hoa của đô thị. Cô cười, bản thân cũng đã từng như thế.

- My, là em yêu cầu không?

Nghe giờ đồng hồ gọi, cô bất giác quay lại.

- À, anh Khương...

Khương là tình ái đầu của cô. Yêu thương nhau từ bỏ hồi đại học, tuy thế cô không thể đồng ý được tính đào hoa của Khương yêu cầu cô dữ thế chủ động chia tay. Cô bảo Khương:

- có lẽ mình kêt thúc nhanh chóng thì còn hoàn toàn có thể để vào nhau hầu hết kỉ niệm đẹp. đàn mình sẽ mãi là bạn giỏi của nhau, Khương ạ...

Mặc đến Khương níu kéo, cô cũng chỉ đành gạt nước mắt, quyết chổ chính giữa rời xa Khương.

Phải 3 năm rồi, cô không gặp gỡ Khương. Sau khoản thời gian chia tay, Khương quý phái Úc du học, cô cũng thỉnh phảng phất nhắn tin hỏi thăm, cơ mà Khương cũng chỉ trả lời qua quýt, hoặc không.

- gặp em sinh hoạt đây bất ngờ quá. Em đi đâu vậy.

- À, anh mới về nước à? Cô lau vội làn nước mắt ban nãy...

- Em ngần ngừ à, anh được 3 tháng rồi...Em sao vậy, tất cả chuyện gì với em cùng Thành à?

...

- Em vẫn luôn luôn như vậy, bao gồm chuyện gì mọi hay giữ trong lòng. Đây là vấn đề anh ghét duy nhất ở em. Như thế nào đi, anh dẫn em cho tới một nơi... Vẫn tồn tại sớm mà, em mắc cỡ gì? Đâu phải dễ dàng gì nhưng mà 3 năm rồi lại tự dưng phát hiện nhau làm việc đây. Bây giờ chúng ta là bạn bè đúng không? Em ko nể tình anh thì nể tình bạn bè chứ...Chỉ là mong muốn cho em xem điều này thôi... Ừm, 10 h anh sẽ gửi em về...

Cô ngập ngừng, lên sau xe Khương. Cô và Khương cho tới Hầm Thủ Thiêm. Cô biết rất rõ ràng nơi này, đây là nơi xa xưa Khương hay gửi cô tới. Dịp yêu anh, cô hay nhiên chưa khi nào cùng anh tới đây. Đúng vậy, tuy vậy gì là kỉ niệm, hãy mãi giữ lại là kỉ niệm.

Lúc này làm việc đây rất nhiều người, cô bất giác ghi nhớ lại quãng thời gian sinh viên. Vô tư, không khi nào phải lo lắng vì bất kể điều gì, và chợt nhớ lại khoảng thời gian bên Khương. Cô rung lắc đầu, nỗ lực xua đi kí ức ấy, chũm cất miền kí ức đẹp nhất ấy trong lòng. Hiện nay cô là của anh...

Xem thêm: Phân Tích Ý Nghĩa Truyện Sự Tích Bánh Chưng Bánh Giầy " Bằng Lời Kể Của Em

Khương thả cô sinh sống đó, rồi đi đâu một lúc, khi về, khuôn mặt Khương rục rịch mồ hôi, tay bê một bọc đồ.

- Nào, thấy giống xa xưa không hả?

Cô phì mỉm cười rồi góp anh bày biện. Anh mua các thứ, một ít đồ ăn vặt và 2 chai rượu.

- Anh tải rượu làm những gì vậy. Ngồi chơi một cơ hội rồi về...

- Anh biết em đang chạm chán chuyện gì bi ai mà, mà lúc bi thương thì chỉ bao gồm cái này là nhất...

Cô chần chờ cô đang uống bao nhiêu. Chi biết đầu cô như búa bổ. Trong đầu cô, hình ảnh của anh, của con, của gia đình cô cứ lần lượt hiện nay lên. Cuộc sống thường ngày sẽ ra sao? Anh sẽ ở đâu? Cô xin lỗi, hãy về bên cạnh cô, rồi cả hai cũng nỗ lực như trước, được không anh? hiện giờ cô cùng anh đã gồm con rồi, họ đã có gia đình rồi...

Cô ôm anh vào lòng, rồi thiếp đi, cô biết, chỉ cần có anh,cô đang vượt qua được tất cả.

***

Sáng hôm sau, cô tỉnh dậy trong khách hàng sạn. Mặt cô, không phải là anh, nhưng mà là Khương.

Cô lag mình, sợ hãi hãi. Trời ơi, cô đã làm gì. Cô đã bội nghịch anh, để mang lại với Khương, trong lúc trong người cô sẽ mang chiếc máu của anh như vậy? Cô run rẩy, bao phủ lấy tấm thân mình. Cô phải làm sao?

Khương đã và đang dậy, bắt gặp cô, Khương cũng hoảng hốt không kém:

- My, anh xin lỗi, anh say quá... Gồm lẽ...

- Trời ơi, tôi đã làm những gì thế này.

Cô cùng Khương vội vàng vã mang quần áo, cô run rẩy ý muốn chạy thật cấp tốc khỏi nơi đây... Chút rượu ngày qua làm toàn thân cô nặng trĩu nề, choáng váng, Khương chuyển tay ra đỡ lấy cô

- Đừng đụng vào tôi, xin anh...

Cô khóc, cô thấy bạn dạng thân thật dơ nhuốc, bội phản bội fan mình yêu nhất, để cho với tình yêu đầu. Liệu anh tất cả tha thứ cho cô? Liệu đứa con trong bụng tất cả tha thứ mang đến cô

- Em yên tâm, chuyện này sẽ là bí mật của anh cùng em. Thành sẽ không biết được. Anh xin lỗi...

- Em làm sao tha thứ mang đến chính bản thân mình?...

Cô ngước đôi mắt đẫm lệ lên chú ý Khương rồi chạy thoát ra khỏi khách sạn. Đúng, cô đề xuất giữ cái túng bấn mật nhơ bẩn này mang đến suốt đời. Cô nên giữ lấy niềm hạnh phúc của cô. Giả dụ mất anh, cô sẽ gắng nào, con của cô sẽ nỗ lực nào?

Nhưng không...

Một láng hình quen thuộc...

Anh đang đứng trước khách sạn từ bao giờ.

***

Nhìn thấy anh, cô thấy toàn thân rụng rời,

Tất cả đều như sụp đổ trước đôi mắt cô.

Anh nhìn cô:

- cảm nhận tin nhắn của Hải, bảo nhận thấy một fan giống em lấn sân vào đây, anh bảo là chắc chắn Hải quan sát nhầm thôi... Nhưng smartphone em để tại nhà, lần khần em đi đâu. Anh chỉ mang lại đến để...

- Em...

- Anh sẽ kiềm chế hết sức, đừng nói gì nữa cả..

Rồi anh ngước mắt nhìn Khương vừa đi ra khỏi:

- Là tình yêu đầu của em bắt buộc không?

***

Suốt quãng con đường từ đó về nhà, anh ko nói thêm một lời. Cô cũng không dám mở miệng, chỉ dám để hồ hết giọt nước mắt lầm lỗi lăn rơi.

Anh không nhà hàng siêu thị gì một ngày dài hôm ấy. Chỉ lầm lũi ngồi một góc. Cô cũng im lẽ, không gian nặng nề bao che hết căn phòng...

Đến cuối ngày, anh cất giọng:

- đàn mình chia tay đi, số tiền bọn chúng mình tích góp, anh sẽ đưa lại em...

Cô sợ vấn đề đó xảy tới, cô hại anh vẫn nói như thế. Cô khóc, van lơn anh:

- Em xin lỗi, toàn bộ là bởi vì em. Em không đề nghị tiền, em chỉ việc anh nhưng thôi.

- Anh ko thể chấp nhận được chuyện này..

- Em đã tất cả thai, bầy mình đã có con, anh đừng quăng quật em được không...

Cô chỉ với duy nhất điều đó để níu duy trì anh. Biết là vô liêm sỉ khi lấy máu mủ ra để níu giữ hạnh phúc bị cô bỏ hoại, dẫu vậy sao được, cô thiết yếu mất anh...

Anh nghe thấy vậy, từ đầu đến chân anh run lên, anh cười, mà lại hai mặt hàng nước mắt vẫn kìm nén bao lâu của anh ý tuôn rơi:

- Sao trong trường hợp này cô lại nói vậy cùng với anh? nhỏ ư? cô biết cô có con, vậy sao cô còn ngủ với thằng khác?

- Anh mắng chửi em thế nào cũng được, nhưng lại xin anh...

- Và kiên cố gì đứa con này là của tôi?

***

Cô trù trừ cô vẫn khóc bao nhiêu. Anh đã loại bỏ ngay sau đó. Cô call điện, nhắn tin nhưng mà anh không trả lời...

Cô khôn cùng yêu anh, phải cô yêu anh... Cô khóc, khi cơn gió lạnh bỗng nhiên ùa vào, hóa phần đa giọt nước mắt thành rét buốt, cô mới nhận biết là cô còn nước mắt nhằm khóc.

Cô đã để ý đến rất nhiều, từ bỏ nhiên, cô thất tất cả đều như hư không. Cô lục lại tất cả ảnh của anh với cô, lục lại miền kí ức đẹp mắt ấy. Toàn bộ quay lại trong cô, rõ nét...Anh mang đến cô cực kỳ nhiều, đến cô biết đâu là tình thương đích thực, cho cô niềm vui, hạnh phúc. Cô yêu anh, dẫu vậy cô bắt buộc trả giá đến nhưng gì cô tạo ra. Cô phải phụ trách với tất cả. Sao cô hoàn toàn có thể nài xin anh thêm nữa. Trường hợp cô là anh, cô liệu có thể bình tĩnh? Cô sai, đúng vậy, cô sai, cô đề xuất trả giá. Chỉ gồm thế anh mới chấm dứt ra khỏi cô được...Và cô biết cô cần làm gì.

" Em biết cần yếu nói đòi hỏi lỗi. Em yêu anh...

Em có thể chạm chán anh một lần được không?

Lần cuối..."

Cô nuốt nước mắt, ấn nút send...

Cô thấy đau... À, cái cực khổ này, có tác dụng sao đối chiếu được cùng với nỗi đau mà lại cô mang về cho anh và đứa con trong bụng. Cô cười, chua xót, yêu thương anh, yêu đương con

" bà bầu xin lỗi, chị em không thể cho con cuộc sống..."

Cô thấy khung người mình vơi bẫng. Cô thấy được anh, cảm giác vòng tay rắn chắc hẳn của anh vẫn ôm cô...

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

  • Bán khỉ con giá rẻ

  • Tất cả trái ác quỷ trong one piece

  • Slogan hay cho nhà thuốc

  • Cách tìm x trên máy tính casio fx 580vnx

  • x

    Welcome Back!

    Login to your account below

    Retrieve your password

    Please enter your username or email address to reset your password.